Thuần Việt Đại Lý Tự
Thuần Việt Đại Lý Tự
Nước mắt người điên Ishyn114
Nước mắt người điên
:: Quên mật khẩu? ::
Chào mừng các bạn đến với diễn đàn
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi/đáp để biết cách sử dụng diễn đàn.
» Để có thể tham gia thảo luận, các bạn phải đăng ký làm thành viên. Bấm vào đây để đăng ký.

News & Announcements
  • [Thuần Việt The Impressive]
Chào Cả nhà ! Trả lờiChào Cả nhà ! - 83 Trả lời
Những Điểm Đáng Yêu của BOT Trả lờiNhững Điểm Đáng Yêu của BOT - 75 Trả lời
Nỗi Niềm Của TOP Trả lờiNỗi Niềm Của TOP - 70 Trả lời
kiss và ảnh mới tự sướng nek Trả lờikiss và ảnh mới tự sướng nek - 67 Trả lời
xin chao moi nguoi...... Trả lờixin chao moi nguoi...... - 63 Trả lời
¶▬¶äñh phµç çµä ëm................ Trả lời¶▬¶äñh phµç çµä ëm................ - 61 Trả lời
Không biết post hình ở đâu lun thui post ở đây vậy Trả lờiKhông biết post hình ở đâu lun thui post ở đây vậy - 55 Trả lời
Rãnh rỗi post linh tinh Trả lờiRãnh rỗi post linh tinh - 54 Trả lời
Dau Biet...... Trả lờiDau Biet...... - 51 Trả lời
Em Se BuOnG TaY........... Trả lờiEm Se BuOnG TaY........... - 49 Trả lời
Chào Cả nhà ! lượt xemChào Cả nhà ! - 5205 Xem
Những Điểm Đáng Yêu của BOT lượt xemNhững Điểm Đáng Yêu của BOT - 4166 Xem
kiss và ảnh mới tự sướng nek lượt xemkiss và ảnh mới tự sướng nek - 4003 Xem
tặng ck iu shương!.kiss lượt xemtặng ck iu shương!.kiss - 3996 Xem
Nỗi Niềm Của TOP lượt xemNỗi Niềm Của TOP - 3929 Xem
Rãnh rỗi post linh tinh lượt xemRãnh rỗi post linh tinh - 3756 Xem
xin chao moi nguoi...... lượt xemxin chao moi nguoi...... - 3722 Xem
Không biết post hình ở đâu lun thui post ở đây vậy lượt xemKhông biết post hình ở đâu lun thui post ở đây vậy - 3644 Xem
Dau Biet...... lượt xemDau Biet...... - 3367 Xem
¶▬¶äñh phµç çµä ëm................ lượt xem¶▬¶äñh phµç çµä ëm................ - 3345 Xem
Dương Hạo Nhiên nhắn với Nội Qui Thông Điệp - Yêu Thương
gửi vào lúc Sat Apr 28, 2012 10:44 pm ...
:I - Các bạn chú ý :
Thông Điệp -Yêu Thương là nơi chúng ta cập nhập gửi đến người mình muốn gửi những lời yêu thương đậm đà cảm xúc và tràn đầy …
look_at.me nhắn với Gµï dëñ äï dö....
gửi vào lúc Thu Apr 12, 2012 12:59 pm ...
: “Bạn có biết vì sao giữa các ngón tay của chúng ta lại có những khỏang cách không? Đó là vì những khỏang trống ấy đang cần được lắp đầy bởi những …
look_at.me nhắn vớiÑïçë...........
gửi vào lúc Wed Apr 11, 2012 1:56 pm ...
:◙◙------»when you tell me that you love me ----»ÑhöÇçhïp.........
Nội quy Diễn Đàn [Click]
Tuyển CTV & BĐH cho Diễn Đàn [Click]
Công Tác Thuần Việt [Click]
Hội Trại Kỹ Năng [Click].
Update Update...

Nước mắt người điênXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục

-
Fri Mar 30, 2012 10:21 am
Nước mắt người điên Bgavat18
Nước mắt người điên Bgavat10Nước mắt người điên Bgavat12Nước mắt người điên Bgavat13
Nước mắt người điên Bgavat15
Nước mắt người điên Bgavat17
Nước mắt người điên Bgavat19Nước mắt người điên Bgavat21Nước mắt người điên Bgavat22
Tước hiệuVõ Vọng Sứ

Võ Vọng Sứ
Hiện Đang:
Points : 2695
thanhked : 21

Quốc Ngọc
.:
Points : 2695
thanhked : 21

Quốc Ngọc
.:
Profile kissno
Points : 2695
thanhked : 21

Nước mắt người điên Vide10

Bài gửiTiêu đề: Nước mắt người điên

Tiêu đề: Nước mắt người điên

Nước mắt người điên 1303839862_images%2014
“Thằng Tủn đâu?” Một đám người hùng hổ bước vào. Bà Hai lùn nghe là biết ngay thể nào cũng có chuyện. Bà đánh tiếng trước. “Chuyện gì vậy? Thằng Tủn nhà tôi lại gây chuyện gì nữa hả? Thiệt tình cái thằng!” Mấy người đó xông vào. Toàn là mấy người trong xóm. Nhưng chắc là có chuyện gì động trời lắm họ mới làm dữ như vậy! Chứ thường ngày thì thằng Tủn vẫn thường xuyên gây sự chẳng ai thèm nói câu nào. Chấp làm gì cái thằng bị khùng.

Bà Hai lùn thấy hàng xóm có vẻ hung dữ quá nghĩ chắc là chuyện gì lớn lắm đây! “Có chuyện gì mấy cô, mấy chú bỏ qua cho thằng Tủn nhà tui, nó không được bình thường mà! ” “Bỏ qua thì cũng chẳng sao nhưng bà làm ơn giữ nó cho kỹ. Chớ nó cầm cây đánh thằng Tí nhà tui! Bà coi chịu được hôn?” Bà Tư hàng xóm nói trong tức giận, vừa nói bà vừa chỉ vào mặt mũi bầm tím của thằng con nhà bà.

Nhưng xưa nay thằng Tủn có bao giờ đánh người đâu chứ? Mặc dù nó diên thiệt nhưng nó điên hiền. Người trong xóm ai cũng công nhận vậy mà sao giờ lại đánh một thằng nhóc trạc mười tuổi chứ? Bà Hai lùn hiểu con mình hơn ai hết! Nhưng chẳng biết phải nói sao. Bà đành kêu thằng Tủn ra đánh cho nó một trận trước mặt bà con chồn xóm đặng cho họ thấy mà bỏ qua chuyện. Thằng Tủn tội nghiệp. Nó cứ luôn miệng kêu đau rồi nói không, không. Bà Hai lùn nghe mà muốn đứt ruột. Mọi người lúc này mới thôi dữ dằn, lên tiếng “Thôi, tha cho nó đi! Chắc nó cũng không cố ý”. Rồi tự nhiên thằng Tí nói lí nhí trong họng như muốn khóc. “Má ơi, kêu dì Hai đừng đánh anh Tủn nữa. Tại con, con đi đánh lộn. Con sợ má la nên con mới…” “Trời ơi, cái thằng ôn con. Tui thành thật xin lỗi chị với thằng Tủn! Để tui về dần cho thằng này một trận mới được. Mới bây lớn vậy mà nói láo, mất dạy...”. Bà Tư nghiến răng trèo trẹo, vừa nói vừa kéo tai thằng Tí về nhà. Vậy là mọi người giài tán. Có thằng Tủn là ngồi thu lu trong một góc, người run lên bần bật. Nó không khóc nhưng nó sợ. Bà Hai Lùn nhìn con mà thấy đau từng khúc ruột. Đẻ nó ra, bà hai không hiểu nó thì còn ai hiểu nó nữa chứ? Bà ôm nó vào lòng mà nghe đau thấu tim “tôi nghiệp thằng con tui!”

Thằng Tủn, người ta vẫn thường kêu như vậy vì Tủn bị điên. Chứ thực ra thì Tủn năm nay ngoài ba mươi rồi! Lúc trước Tủn không bị điên. Tủn rất hiền, là con độc nhất của bà Hai. Thằng Tủn to khỏe, hiền lành lại làm việc rất chăm. Người trong xóm ai cũng quý nó như con cháu. Chỉ tội cái nó khờ quá! Người ta quý thì quý chứ chẳng ai dám gả con gái cho nó. Nó vừa khờ lại vừa xấu. Bà Hai cũng biết thân phận nhưng con mình mà! Con dứt ruột đẻ ra thì làm sao mà bỏ nó được, thương nó hổng hết nữa. Mấy người trong xóm thấy nó hiền lại dễ sai, hễ có chuyện gì cần là lại kêu nó ra nhờ nó hết việc này đến việc khác. Nó vẫn cứ nhăn răng cười mà không than trách một tiếng nào.Thiệt cái thằng khờ gì mà khờ quá trời. Nhiều khi bà Tư còn phải lên tiếng “Trời, thằng Tư, bây đừng có suốt ngày lo chuyện thiên hạ nữa được không?” Thằng Tủn lúc này chỉ còn biết cười “Con cũng giúp được má chớ bộ! Họ nhờ thì mình giúp, chớ không giúp thì cũng ngại lắm má ơi!” Cái thằng, mồ tổ cha bây! Sanh ra, con người ta khôn bao nhiêu thì bây khờ bấy nhiêu. Đúng là người xưa có câu thiệt chẳng sai mà! Con dại thì cái mang.

Hồi đó, ở chợ ông Hoàng có con gái bà Tư bán cá là xinh đáo để. Càng lớn nó càng xinh ra phết. Con nhỏ không những xinh mà lại còn ngoan nữa. Ngày nào, không đi học, con nhỏ cũng ra chợ phụ mẹ nó bán. Nhìn nó cười tươi rói làm ai cũng thích lại mua hàng. Bà Tư bán cá tự hào về con nhỏ lắm! Ra chợ ngồi bán lúc nào cũng con Hương này ,con Hương nọ. Mấy bà bán hàng trong chợ mà có con trai cũng xin đăng ký con Hương làm con dâu. Bà Tư bĩu môi lên giọng “Con Hương nhà tui là phải lấy người nào đàng hoàng tử tế, ăn học giỏi giang, chứ lấy mấy dân bán hàng ngoài chợ thì có mà tội con nhỏ”.

Ấy vậy mà con nhỏ lại thương thằng Tủn. Hai đứa hẹn hò sao đó rồi con nhỏ mang cái bụng bầu chá bá. Bà Hai lùn biết tin lại vừa mừng vừa lo. Bà Tư biết chuyện sang nhà thằng Tủn kiếm đủ thứ chuyện, nói cái thằng gì mà hiền ba sạo, hiền gì mà làm con nhà người ta cái bụng chành ành vầy... Nhưng càng làm thì càng xấu mặt con bà chứ xấu mặt ai. Bà Hai lùn cũng bàn chuyện cưới sinh cho hai đứa với bà Tư bán cá. Bà Hai nói chuyện nhỏ nhẹ vì biết thân phận nhà nghèo, con trai thì chẳng được như con nhà người ta. Bà Tư phần vì sợ con gái mình mất danh dự, nhưng mặt khác lại chẳng ưng bụng, cứ hằn học mãi, đung đưa mãi. Cuối cùng cũng xây cho chúng nó được cái tổ ấm coi như bà Tư từ luôn con Hương, chẳng có quan hệ mẹ con gì ráo. Mỗi lần đi ngang nhà bà Hai lùn, mặt bà Tư cứ vểnh lên trời, nguýt một cái thật dài rồi bỏ đi một lướt. Bà Tư cay lắm cái vụ thằng Tủn cướp đứa con gái rượu của bà. Nhưng chuyện vậy rồi thì biết làm sao chứ? Chỉ còn biết nguýt cho bỏ ghét thôi!

Hai vợ chồng trẻ mà thương nhau ra phết! Hàng ngày con Hương phụ bà hai bó mấy mớ rau đặng bà hai đem ra chợ bán. Thằng Tủn thì vẫn làm việc cật lực ngày đêm, gom góp tiền để chờ ngày con Hương sanh. Nhà nghèo, ăn cơm với mấy mớ rau, mấy miếng thịt mà nghe tiếng cười ấm cả một góc trời. Ai đi ngang qua cũng hỏi “Nhà bà Tư bữa nay có đám hay sao mà vui dữ hen!”. Bà Hai cười hở mấy cái răng lởm chởm nói với ra “Đám đình gì đâu chứ! Có mấy đứa con trong nhà nó cứ rộn cả lên. Con dâu tui sắp sanh rồi!”. Họ đi ngang cười tủm tỉm, có người lại tiếc hùi hụi, bông hoa lài mà cắm bãi phân trâu.

Ngày con Hương sanh, bà Hai lùn với thằng Tủn mừng rơn, tất ta tất tưởi chạy lăn quăn, đứng ngồi không yên chờ tin con Hương sanh thế nào đặng mà ăn mừng. Nhưng đến lúc cô hộ lý bảo là sanh rồi thì chẳng hiểu sao không thấy con Hương trong phòng. Bà Hai lùn với thằng Tủn đi tìm khắp nơi. Không biết con nhỏ có sao không mà mất tiêu. Kiếm hoài không thấy, hỏi y tá thì họ nói có mẹ ruột đón con Hương về rồi! Hai mẹ con mới hớt hơ hớt hải qua nhà bà Tư bán cá. Bà Tư dửng dưng buông những lời nghe mà đau lòng “Thằng nhỏ mới sanh ra đã ngộp thở chết rồi! Tui bắt con Hương về đặng cho nó chuẩn bị xuất ngoại. Nhà tui bên kia hối quá chừng!” Nói xong, bà Tư vào nhà đóng cửa cái kịch. Thằng Tủn chẳng nói câu nào thất tha thất thểu đi về nhà! Nhìn tướng thằng Tủn đi mà bà Hai ứa nước mắt. “Sao cái số bây nó khổ quá vậy Tủn?”

“Người gì má ác vậy chứ? Có đứa trẻ con mà cũng không tha!” Thằng Tủn từ lúc về nhà cứ lẩm bà, lẩm bẩm hoài. Bà Hai lùn nhìn con mà ruột gan cứ lộn tùng phèo. Kêu nó ăn gì, nó cũng không ăn, nói chuyện với nó cũng chẳng thấy nó trả lời. Cứ thu lu một góc nhà, lẩm bẩm một mình, cười một mình. Cái cười nghe sao mà chát đắng đến cháy lòng. Bà Hai sợ quá mời bác sĩ tới xem bệnh cho nó. Người ta nói nó bị bệnh trầm cảm. Nếu để lâu sẽ chuyển qua bị bệnh tâm thần. Bà Hai nghe hãi hùng. Có thằng con, nó khờ đã đành, vậy mà nó còn điên nữa thì bà biết phải làm sao? Bà đưa thằng Tủn đi chữa bệnh khắp nơi. Chữa biết bao nhiêu tiền, nhà cửa giờ sạch trơn không còn cái gì để bán được nữa, đến lúc phải mượn nợ để chữa cho nó mà nó cũng cứ ngơ ngơ. Đi hết chỗ này ghẹo người này lại đến chỗ nọ chọc phá người kia. Riết rồi đành phải để như vậy mà nuôi nó. Tính nó hiền cũng chẳng làm ai bị thương. Chọc phá vài cái rồi nghe người ta chửi. Còn nó thì nhăn răng cười. Người ta cũng chẳng chấp nhất làm gì. Đám trẻ con trong xóm thấy thằng Tủn hiền cứ ngơ ngơ thì chọc phá, rượt đánh nó làm nó vắt dò lên cổ chạy. Vậy thôi, nó cứ thế mà sống nốt quãng đời còn lại trong cái trạng thái ngơ ngơ không biết gì. Có lẽ như vậy mà lại hóa ra hay!

Suốt ngày nó cứ chọc ghẹo hết người này đến người kia. Ban đầu thì người ta còn sang nhà mách với bà Hai lùn. Riết rồi quen, chẳng ai thèm nói câu nào. Xua xua nó đi thì nó cũng đi! Nó cứ đi lang thang cùng đường khắp xóm, miệng nói nói, cười cười. Nhưng cứ hễ nó đi ngang qua nhà bà Tư bán cá thì nó dừng lại một lúc rất lâu. Nó cứ nhìn vào trong mà chẳng biết là đang nhìn gì. Mắt nó cứ buồn buồn. Rồi nó ngơ ngơ, lắc lắc cái đầu, chỉ chỉ vào trong nhà. Vậy rồi, nó thất thểu đi. Chẳng hiểu trong tâm trí nó còn đọng chút nào cái chuyện của năm nào không mà đêm nào cũng nghe nó tru tréo như con chó dại. Hàng xóm nghe thấy ngủ không được nhưng lại xua tay, lắc đầu bảo nhau cố ngủ đi! Rồi nó cũng mệt! Chỉ có bà Hai ngồi trong mùng nhìn ra mà nghe thắt cả tim, nước mắt cứ chảy dài. Cái thằng có tiếng tru gì mà nghe buồn đến thấu trời vậy chứ?

Rồi một ngày, người ta nghe đâu con Hương nhà bà Tư bán cá về thăm bà. Nó dắt theo thằng chồng Tây cao to, đẹp trai, trên tay còn ẵm thằng nhỏ. Người ta nói con lai nên xinh lắm! Ai cũng chạy nhào ra xem. Đường đi vào xóm chợ ông Hoàng thì phải đi qua nhà thằng Tủn, đi mấy căn nữa mới tới nhà con Hương. Cho nên trên đường đi vào, con Hương phải đi ngang nhà thằng Tủn, nó cứ cúi mặt không dám nhìn vào nhà. Tội nghiệp con nhỏ, hạnh phúc của mình mà cũng không được quyết định. Để cuối cùng nó cứ phải cắn rứt suốt cả cuộc đời vì có lỗi với một người.

Bà Tư bán cá thấy con gái về thì mừng rơn. Đứa con gái giờ theo ý của bà làm bà mở mày mở mặt với hàng xóm. Nhưng bà đâu biết người ta bĩu môi sau lưng trách móc là đồ thất đức. Mà có biết thì bà cũng cho rằng người ta ganh tỵ mới như vậy! Chỉ có hai mẹ con thằng Tủn là thấy lòng quặn đau vết thương năm nào. Thằng Tủn thấy dáng người quen quen, vội chạy ra nhìn con Hương thì bỗng nhiên nó ngẫn tò te chẳng cười được cái nào. Thiệt tội cho cái thằng, đến lúc điên mà chuyện cũ vẫn cứ lởn vởn trong đầu. Điên để quên thì cũng tốt hơn là tỉnh mà hận suốt cả cuộc đời cái con người sống không có cái tình. Bà hai dắt thằng Tủn vào trong mà nước mắt bà lăn dài. Thằng cháu nội với đứa con dâu hụt của bà giờ không còn mà còn mất luôn thằng con tỉnh táo. Mà có tiếc thì cũng đã qua rồi mọi chuyện. Bà Tư chẳng dám trách ai, chỉ trách mình sanh ra thằng con mang số khổ.

Cái ngày mà con Hương đi, má nó cứ cười tủm tỉm. Cũng chẳng hiểu sao mà xa con gái ngần ấy năm, giờ gặp lại, nó đi mà bà Tư chẳng có chút nào bịn rịn. Cứ như thể con nhỏ không phải do chính bà đẻ ra vậy đó! Chỉ tội con Hương. Trước khi đi nó cứ nhìn hoài cái nhà, cái cảnh, con đường. Nó chẳng muốn đi đến nơi đất khách quê người để làm gì. Ở quê mình, có bà con chồn xóm, tuy nghèo nhưng được cái tình cái nghĩa. Ở nơi xa lạ, con người ta lạnh nhau ở cách sống, ở cả khuôn mặt lẫn đôi mắt. Thằng Tủn cứ nhìn mãi bóng con Hương đi khuất đằng xa khỏi con hẻm mà nó vẫn cứ ngẫn ngẫn ngơ ngơ. Mắt nó buồn thiệt. Điên mà sao ánh mắt chẳng dại chút nào. Từ lúc con Hương đi, nó không cười ngây ngô mất mấy ngày. Nó cứ ngồi ở bậc thềm cửa nhìn mãi theo hướng ra đường lớn. Chẳng biết nó chờ đợi ai trong cái tiềm thức điên dại của nó nữa?

Từ ngày thằng Tủn bị điên, nó chẳng làm được gì cho bà Hai cả. Một mình bà gồng gánh bán mấy mớ rau ngoài chợ, lấy tiền nuôi thằng Tủn lại còn trả nợ nữa. Nợ lại chồng nợ, mà ăn thì bữa đói bữa no. Thấy thằng con cứ ngây ngây dại dại bà chỉ biết khóc mà chẳng biết than thân trách phận với ai. Thằng Tủn thấy má nó khóc, biết lấy tay quệt nước mắt cho má nó, rồi lại cười ngơ ngơ “đừng... khóc...” Bà Hai ôm ghì thằng Tủn vào lòng mà khóc nấc thành từng tiếng bầm tím cả ruột gan.

Rồi một ngày, đám đòi nợ mướn đến nhà bà Hai lùn quậy banh cái nhà. Bà Hai lùn quỳ xuống lạy nó xin khất thêm một thời gian nữa thì nó đánh vào người bà Hai rồi đá bà ngã quay đơ ra. Thằng Tủn lúc đầu còn có vẻ sợ sợ nhưng nhìn thấy bà Hai bị đá nằm luôn không dậy nổi thì xông vào cắn. Nó cắn đại, cắn bừa, gặp đứa nào nó cũng cắn, trúng ai thì trúng. Bọn đòi nợ thấy vậy đâm hoảng quơ cây đánh túi bụi, tới tấp. Hàng xóm nghe chuyện chạy sang ngăn, đuổi chúng đi. Thấy mọi người đông quá, chúng đành bỏ đi. Trước khi đi còn cho thêm một câu rằng chúng sẽ quay lại. Thằng Tủn chẳng màng để ý đến bọn chúng. Nó bò đến chỗ bà hai lay lay mạnh bà. Bà hai chẳng nói được câu nào, thở dốc ra rồi máu chảy từng giọt rơi vãi. Mắt bà cứ từ từ nhắm lại mà tay bà vẫn còn bấu vào thằng Tủn. Rồi dần dần cánh tay cũng buông thỏng ra, bà nghẹo đầu về phía thằng Tủn. Thằng Tủn, lầu đầu tiên, khóc tru tréo như điên, như dại luôn miệng kêu “Má... má...” Tiếng khóc nghe rợn cả người, nghe xót cả tim, nghe đau đến thấu cả trời.


Tài Sản của kissno
Quốc Ngọc
.:

Chữ ký của kissno
Share

_____

Nước mắt người điên

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Forum Thuan Viet - Chia Sẻ-Kết bạn
Trả lời nhanh
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Thuần Việt Đại Lý Tự :: Thuần Việt chuyên tám-